Nguyên Thạch

Tiễn người.

(Về Thu Giang cho tình thơ cao vút.
Ghé bến xưa nghe thổn thức ngậm ngùi.)

Tiễn người đi.
Ta tiễn người đi.
Bạc mái tóc.
Sóng gầm ghì sóng vỗ.
Chiều xa người,giận hờn tia trăng đổ.
Dạt trùng khơi,xua nước bỗ bạc đầu.
Ta tiễn người,nào ai tiễn ta đâu.
Đừng nghoảnh lại cho vạn sầu trổi dậy.
Đường người đi.
Nẻo nghìn trùng không thấy.
Cố lãng quên .
Dáng ấy dễ nào quên.
Hương tóc mây.
Mây cuộn bồng bềnh.
Thuyền xa bến giăng buồm về bến mới.
Thôi còn chi nữa mà trông mà đợi.
Lần xa xăm vời vợi khuất nẻo về.
Từ biệt ly.
Ta cô lẻ đường quê.
Canh thâu buốt câu hẹn thề đã dở.
Kiếp sống này.
Ta với người,không nhân duyên,không chồng vợ.
Lúc mặn nồng,ta nào ngỡ xót xa.
Buồn lên non.
Ta lấy núi làm nhà.
Mai xuống biển ngâm nga lời đơn độc.
Trở lại rừng,nghe cội già rưng rưng khóc.
Gió vi vu bạt mái tóc vào ngàn.
Rừng ru ta,loài dế dại thở than.
Lẫn tiếng hoảng lạc đàn tê cánh Vạc.
Mùa xa người.
Thu vút cao tiếng hát.
Ngân về đâu,núi thẳm ngút bể sầu.
Ta về đâu.
Ta về đâu.
Lạc bước rừng sâu.
Tìm nhân ảnh,mênh mông sầu cõi vắng.
Rừng ngậm ngùi.
Âm u ngàn trái đắng.
Ai sang ngang.
Để hoang vắng một đời.
Thế nhân ơi.
Sao vẽ lắm cuộc chơi.
Ta mong được phút sớm rời bể khổ.
Vĩnh biệt nhé.
Kỷ niệm vàng cuối phố.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 29.11.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tiễn người."